Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Đang bâng khuâng cái cảm giác mình không muốn có và chưa từng thừa nhận rằng mình tự kỷ. Nhớ em nhiều.Giờ này em đang làm gì. Hnay a đi qua ga Hà Nội, đường thanh niên.Ga Hà Nội nơi a đón em cũng là nơi a đưa em về và toàn làm e buồn vì vô tâm. Đường Thanh niên nơi a đón e lên chơi lần hai và bị bắt xe máy ở đó, mình đã phải đi xe bus về bên nhà chị Dung. Hôm đó a và em đã ăn món bún bò, ăn xong túi a cũng hết tiền luôn.hj.

Bỗng thấy nhờ tất cả.bao kỷ niệm ùa về càng làm a thấy buồn hơn.Tất cả như mới hôm qua, lần đầu a cầm tay em và đặt nu hôn đầu đời lên môi em.
                                                                    Bâng khuâng mình tôi
Trời đã lạnh hơn. 120 km xa cách nhưng khoảng cách về tâm hôn có lẽ giờ đã hơn cả đường lên mặt trăng. Mình đã không còn đi bên nhau để anh có thể “sưởi ấm đôi bàn tay của em suốt đời này” nữa. A chợt nhớ đến bài thơ Khoảng cách có lần a đã đọc cho em nghe những mùa gió về năm trước : “Cái rét đầu mùa, anh rét xa em - Đêm lạnh dài chăn đắp chia hai nửa -  Nửa đắp cho em vùng sóng bể - Nửa đắp cho mình ở phía không em”. A thấy trách mình nhiều lắm vì sự vô tâm. Xa nhau a thấy mình trưởng thành hơn suy nghĩ được rằng mình mất em sẽ thế nào. Những điều em nói vì sao mình xa nhau – a không muốn tin. Nhưng giờ có lẽ đôi bàn tay ấy đang sưởi ấm mang đến cho em nhiều niềm vui hơn.

A buồn lắm. Cái buồn của trái tim ( nếu tình yêu thực sự nằm ở đó) và tinh thần. Bởi nó không chỉ là niềm tin trong tình yêu mà là niềm tin trong lôi sống. Tôi bâng khuâng như người lòa trước ánh sáng tươi vui của cuộc sống. Đã có lúc a muốn hận em. Nhưng chợt nghĩ lại a có thể làm như vậy không? Và làm như vậy để được gì – hay chỉ buồn thêm, mang một gánh nặng trong lòng. Em nói chúng mình có thể làm bạn. A cũng  sẽ nghĩ vậy nếu thời gian 10 năm hay lâu hơn nữa qua đi. Khó quên tất cả để âm thầm sống.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Suy nghĩ về giao thông Việt Nam và Toàn quốc kháng chién

Nhiều người nói tham gia giao thông ở Việt Nam giống như ra mặt trận.
Tôi nghĩ đó là cách nói hài hước nhưng rất đúng với hiện trạng giao thông
Việt Nam hiện nay. Bên cạnh những thành tựu về giao thông vận tải chúng
ta đã đạt được trong thời gian qua, thì vẫn còn đó biết bao vấn đề bất cập gây
bức xúc trong dư luận và nhân dân.
- Giao thông ở các đô thị lớn như Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh thực sự
là một “mặt trận lớn” về ùn tắc và vấn đề về tiến độ dự án. Vào giờ cao
điểm, mặt trận lớn đó là sự xuất hiện của lối đánh “ chính quy tinh nhuệ”
với đủ các loại phương tiện tham gia giao thông : từ xe ba gác, xe máy
đến ô tô, xe tải,…

Sự chen lấn liên tục, không nhường ai của mọi loại
phương tiện dẫn đến tình trạng ùn tắc nghiêm trọng tại các điểm đen giao
thông. Đó là còn chưa kể đến tình trạng gia tăng và mức độ ngày càng
nghiêm trọng của các vụ tai nạn giao thông. Theo thống kê của Ủy ban
An toàn giao thông quốc gia trong năm 2011, cả nước xảy ra gần 45.000
vụ tai nạn giao thông, làm hơn 11.000 người chết và gần 50.000 người bị
thương. Tính ra trung bình 1 ngày tai nạn giao thông làm chết của chúng
ta 1 trung đội ( khoảng 30 người).
- Và thật xui xẻo cho ai ra ngoài vào ban đêm gặp phải đội ngũ “bão đêm”
tập hợp những bạn trẻ manh động thích đua xe cuồng nhiệt gây nguy
hiểm cho người tham gia giao thông.
- Còn ở các vùng nông thôn, chúng ta cũng đã phát huy được thế mạnh
của “lối đánh du kích” truyền thống. Đó là việc người dân ngày ngày
qua lại mưu sinh trên các cây cầu xuống cấp nghiêm trọng. Và điển hình
hơn có lẽ là hình ảnh các em học sinh dũng cảm bơi vượt sông, hay đu
dây đến trường để học cái chữ.
- Một cách đánh khác của “mặt trận” giao thông Việt Nam đó là “tiêu thổ
kháng chiến” hay thiết lập chiến lũy trong các đô thành. Những dự án
trọng điểm với tiến độ rùa bò tạo thành các “lô cốt” kiên cố đầy rẫy đến
mức đáng báo động trên nhiều tuyến đường của Hà Nội và thành phố Hồ
Chí Minh. Và thật đáng buồn, chỉ sau thời gian ngắn đưa vào sử dụng,
các tuyến đường đã xuống cấp nghiệm trọng, sụt lún với những ổ voi,
ổ gà và hố ga “há mõm” như đánh bẫy người qua đường. Cách thức
thi công đường xá như vậy thật khác nào “tiêu thổ kháng chiến” trong
những năm kháng chiến chống Pháp huy hoàng của lịch sử dân tộc.
- Ôi “mặt trận lớn” của chúng ta! Những tưởng sau gần 40 năm hòa bình
người Việt chúng ta có thể dồn hết tâm lực vào xây dựng vào phát triển
đất nước. Nhưng vẫn còn đó không ít những mặt trận lớn làm đau đầu
các nhà hoạch định chính sách. Hơn bao giờ hết việc phát huy sự đoàn
kết dân tộc và tính sáng tự chủ luôn là đối sách đúng đắn giúp chúng ta
vượt lên trên mọi khó khăn. Còn bây giờ, mỗi người dân chúng ta hãy cứ
tự trang bị trước khi tham gia mặt trận giao thông còn nhiều gian truân
này.