Bỗng thấy nhờ tất cả.bao kỷ niệm ùa về càng làm a thấy buồn
hơn.Tất cả như mới hôm qua, lần đầu a cầm tay em và đặt nu hôn đầu đời lên môi
em.
Bâng khuâng mình tôi
Trời đã lạnh hơn. 120 km xa cách nhưng khoảng cách về tâm
hôn có lẽ giờ đã hơn cả đường lên mặt trăng. Mình đã không còn đi bên nhau để
anh có thể “sưởi ấm đôi bàn tay của em suốt đời này” nữa. A chợt nhớ đến bài
thơ Khoảng cách có lần a đã đọc cho em nghe những mùa gió về năm trước : “Cái
rét đầu mùa, anh rét xa em - Đêm lạnh dài chăn đắp chia hai nửa - Nửa đắp cho em vùng sóng bể - Nửa đắp cho
mình ở phía không em”. A thấy trách mình nhiều lắm vì sự vô tâm. Xa nhau a thấy
mình trưởng thành hơn suy nghĩ được rằng mình mất em sẽ thế nào. Những điều em
nói vì sao mình xa nhau – a không muốn tin. Nhưng giờ có lẽ đôi bàn tay ấy đang
sưởi ấm mang đến cho em nhiều niềm vui hơn.
A buồn lắm. Cái buồn của trái tim ( nếu tình yêu thực sự nằm
ở đó) và tinh thần. Bởi nó không chỉ là niềm tin trong tình yêu mà là niềm tin
trong lôi sống. Tôi bâng khuâng như người lòa trước ánh sáng tươi vui của cuộc
sống. Đã có lúc a muốn hận em. Nhưng chợt nghĩ lại a có thể làm như vậy không?
Và làm như vậy để được gì – hay chỉ buồn thêm, mang một gánh nặng trong lòng.
Em nói chúng mình có thể làm bạn. A cũng
sẽ nghĩ vậy nếu thời gian 10 năm hay lâu hơn nữa qua đi. Khó quên tất cả
để âm thầm sống.